Game PC

20 DLC Assassin’s Creed tệ nhất đến 11 — Phân tích chuyên sâu về kể chuyện, gameplay và giá trị lore

Màn chơi The Lost Archive với khối lập phương trắng thể hiện chuỗi platforming của Desmond trong DLC Revelations

Giới thiệu ngắn gọn: trong suốt gần hai thập kỷ, dòng Assassin’s Creed không chỉ mở rộng bối cảnh lịch sử mà còn thử nghiệm nhiều hướng tiếp cận khác nhau thông qua các DLC: từ những câu chuyện bổ sung bám sát mạch chính, đến các tiện ích ngắn hạn thay đổi lối chơi, thậm chí những bước đi mạo hiểm sang truyền thuyết hay siêu nhiên. Bài viết này đánh giá 10 DLC (xếp hạng 20 → 11) dựa trên bốn tiêu chí: chất lượng tường thuật, tính sáng tạo gameplay, đóng góp cho hệ thống lore/nhân vật, và tính độc đáo/exclusivity. Từ khóa chính hướng tới độc giả game thủ Việt: “DLC Assassin’s Creed”, “xếp hạng DLC Assassin’s Creed”, cùng các từ khóa LSI như tên DLC, nhân vật (Ezio, Eivor, Kassandra), và các khái niệm lore (Isu, Hidden Blade, Order of the Ancients). Mục tiêu: cung cấp phân tích chuyên sâu, có căn cứ, giúp game thủ hiểu rõ vì sao những DLC này được đánh giá như vậy và rút ra bài học thiết kế nội dung DLC cho dòng game lịch sử-kể chuyện.

Tiêu chí đánh giá (tóm tắt)

  • Tường thuật: DLC mở rộng chiều sâu nhân vật và/hoặc chuỗi sự kiện chính hay chỉ là “phụ họa”?
  • Gameplay: có giới thiệu cơ chế mới, sửa lỗi trải nghiệm, hay chỉ lặp lại?
  • Giá trị lore: có thêm thông tin hữu ích cho người theo dõi vũ trụ AC không?
  • Tính trình bày & độ dài: có cân xứng so với giá trị nội dung hay cảm giác “thừa/thiếu”?

20. Assassin’s Creed Revelations — The Lost Archive

Tóm tắt: ý tưởng khai thác quá khứ Desmond/Subject 16 tiềm năng nhưng bị xử lý bằng cơ chế phi truyền thống nhàm chán.

The Lost Archive cố gắng kể thêm về Clay Kaczmarek và Lucy thông qua góc nhìn hiện đại của Desmond. Vấn đề nằm ở hình thức: chuyển hẳn sang các chuỗi platforming/đi puzzle góc nhìn thứ nhất trong không gian đơn sắc, buộc người chơi “xây” các khối trắng để di chuyển — một cơ chế lạc lõng so với DNA Assassin’s Creed. Kết quả: thông tin lore được trao đổi nhưng trải nghiệm chơi khiến nội dung đó mất sức nặng cảm xúc. Đây là minh chứng rằng nội dung kể chuyện quan trọng nhưng hình thức truyền tải phải phù hợp với kỳ vọng gameplay nếu muốn tạo ấn tượng mạnh.

Màn chơi The Lost Archive với khối lập phương trắng thể hiện chuỗi platforming của Desmond trong DLC RevelationsMàn chơi The Lost Archive với khối lập phương trắng thể hiện chuỗi platforming của Desmond trong DLC Revelations

19. Assassin’s Creed Syndicate — The Last Maharaja

Tóm tắt: khai thác bối cảnh lịch sử hấp dẫn nhưng thiếu chiều sâu và gameplay mới.

The Last Maharaja mang đến một đề tài lịch sử thú vị: mối quan hệ Anh-Ấn và nhân vật lịch sử Duleep Singh. Tuy nhiên DLC không thêm cơ chế nào đáng nhớ, nhiều đoạn đối thoại và tương tác trục trặc, và mâu thuẫn kịch bản (MacGuffin như Koh-i-Noor hóa ra là “giả”) làm giảm tính trọng lượng. DLC là ví dụ của nội dung có ý nghĩa lịch sử nhưng thiếu bước phát triển nhân vật thực sự và cấu trúc nhiệm vụ không thuyết phục.

Poster DLC The Last Maharaja thể hiện Duleep Singh và London thời thuộc địa trong SyndicatePoster DLC The Last Maharaja thể hiện Duleep Singh và London thời thuộc địa trong Syndicate

18. Assassin’s Creed: Brotherhood — Copernicus Conspiracy

Tóm tắt: nhân vật lớn bị sử dụng một cách vụn vặt, tài nguyên lịch sử bỏ phí.

Copernicus là một nhân vật lịch sử có tiềm năng lớn trong bối cảnh Ý thời Phục hưng; tuy nhiên DLC giới hạn ông vào các nhiệm vụ hộ tống và đua thời gian lặp đi lặp lại. So sánh với cách Ubisoft khai thác Leonardo da Vinci trong Ezio Trilogy, sự thất vọng ở đây là rõ ràng: thiếu sự tương tác trí tuệ, thiếu lớp nội dung gợi mở về khoa học/chính trị thời đó. Bài học: nhân vật lịch sử cần được chuyển thể thành đồng minh có ảnh hưởng lên gameplay và suy luận cốt truyện, chứ không chỉ làm nền.

Hình ảnh Copernicus Conspiracy trong Brotherhood, minh họa Copernicus bị tấn công giữa RomeHình ảnh Copernicus Conspiracy trong Brotherhood, minh họa Copernicus bị tấn công giữa Rome

17. Assassin’s Creed IV: Black Flag — Aveline

Tóm tắt: sự trở lại của Aveline và Connor đáng giá lắm, nhưng quá ngắn và ít đổi mới.

Aveline xuất hiện sau Liberation với tiềm năng khai thác chủ đề nô lệ, giải phóng và chiến tranh du kích. DLC này thú vị ở khía cạnh kể chuyện chéo dòng nhân vật, nhưng chiều sâu bị bóp bởi độ dài chỉ khoảng 40 phút và lối chơi lặp lại. Khi một DLC tái hiện nhân vật được yêu thích, độ dài và chiều sâu tâm lý là yếu tố then chốt để tạo hiệu ứng bền vững — điều mà Aveline thiếu.

Cảnh Aveline lẩn trong cây, minh họa lối chơi stealth đơn giản trong DLC Black FlagCảnh Aveline lẩn trong cây, minh họa lối chơi stealth đơn giản trong DLC Black Flag

16. Assassin’s Creed Odyssey — The Fate of Atlantis

Tóm tắt: tham vọng chuyển sang thần thoại nhưng gây chia rẽ vì xung đột với bản sắc lịch sử của series.

Fate of Atlantis là cuộc thử nghiệm lớn: đưa người chơi vào Elysium, Underworld, và Atlantis đối đầu với các hiện tượng thần thoại Isu. Về mặt sáng tạo hình ảnh và quy mô, DLC thành công; nhưng về mạch chủ đạo của Assassin’s Creed — tính lịch sử và xung đột Assassins vs Templars — thì nó gây cảm giác lệch tông. Khi một franchise lịch sử chuyển sang không-thực-tế, cần kết nối ý nghĩa cốt lõi (ví dụ: ý nghĩa về quyền lực của Pieces of Eden) để duy trì cảm giác hợp lý. Odyssey chọn con đường hoành tráng nhưng bỏ lại nhiều người chơi muốn “sử” hơn là “thần thoại”.

Bối cảnh The Fate of Atlantis với kiến trúc và sinh vật thần thoại trong OdysseyBối cảnh The Fate of Atlantis với kiến trúc và sinh vật thần thoại trong Odyssey

15. Assassin’s Creed Valhalla — Dawn of Ragnarok

Tóm tắt: tương tự Atlantis — đẹp, hoành tráng, nhưng làm loãng giá trị lịch sử của series và bị bloat bởi nội dung rườm rà.

Dawn of Ragnarok kể về tiền kiếp Isu của Eivor (Odin) và cuộc giải cứu Baldr, đưa Valhalla sâu vào truyền thuyết Bắc Âu. Đổi mới về khả năng “thần thánh” và hình ảnh các cõi là điểm cộng; điểm trừ là DLC chịu ảnh hưởng của lối thiết kế “busy work” của Valhalla chính, khiến nhịp kể chậm và đôi khi nhàm. So sánh với những tựa thần thoại chuyên sâu khác (ví dụ God of War), Ragnarok thiếu sự cô đọng và nhịp hồi hộp trong kể chuyện chiến đấu với thần thoại.

Eivor tấn công trong Dawn of Ragnarok, minh họa sức mạnh thần thánh mới của nhân vậtEivor tấn công trong Dawn of Ragnarok, minh họa sức mạnh thần thánh mới của nhân vật

14. Assassin’s Creed Odyssey — Legacy of the First Blade

Tóm tắt: bổ sung lore quan trọng (Darius & nguồn gốc Hidden Blade) nhưng va chạm với cơ chế RPG của Odyssey.

Legacy of the First Blade là DLC hiếm hoi ở giữa danh sách này mang lại đóng góp lore thực sự: giới thiệu Darius — kẻ chế tạo Hidden Blade — và nguồn gốc một số xung đột lớn. Tuy nhiên, DLC cố ép một chuỗi sự kiện tuyến tính vào một nền tảng RPG có lựa chọn nhân vật linh hoạt (quan hệ tình cảm bị “định đoạt”), tạo ra xung đột về tính liên tục. Đây là một ví dụ về DLC cần cân bằng giữa kể chuyện tuyến tính quan trọng và sự tự do RPG của người chơi.

Hình quảng bá Legacy of the First Blade với Darius và Kassandra trong OdysseyHình quảng bá Legacy of the First Blade với Darius và Kassandra trong Odyssey

13. Assassin’s Creed Valhalla — Wrath of the Druids

Tóm tắt: một trong những DLC Valhalla xử lý lịch sử địa phương tốt, cân bằng giữa khảo cứu văn hóa và yếu tố giả tưởng được giải thích hợp lý.

Wrath of the Druids khám phá Ireland trung cổ (879–881) và xung đột văn hóa giữa Viking, Kitô giáo, và truyền thống bản địa. DLC không mang nhiều cơ chế mới, nhưng lại thành công vì cách nó đưa người chơi vào mâu thuẫn chính trị và nghi thức văn hóa (ví dụ nghi lễ Lia Fail) cùng cách giải thích yếu tố “ma quỷ” bằng ảo giác do chất độc. So với các DLC thần thoại thuần túy, Druids là ví dụ tốt về việc chèn yếu tố kì bí mà không phá vỡ bản sắc lịch sử của thương hiệu.

Eivor giữa cảnh quan Ireland trong Wrath of the Druids, phản ánh xung đột văn hóa và chính trị thời kỳ đóEivor giữa cảnh quan Ireland trong Wrath of the Druids, phản ánh xung đột văn hóa và chính trị thời kỳ đó

12. Assassin’s Creed II — The Battle of Forlì

Tóm tắt: DLC lịch sử đầu tiên của series — có giá trị chơi và hoài niệm, nhưng không cần thiết cho cốt truyện chính.

The Battle of Forlì tái hiện một đoạn trong tuổi trẻ Ezio, với sự xuất hiện của Caterina Sforza và Da Vinci (máy bay). Dù thú vị về mặt chơi và góp phần mở rộng khoảnh khắc lịch sử, DLC này chủ yếu là “một khúc rẽ nhỏ” — không làm thay đổi chiều sâu nhân vật Ezio hay cuộc chơi chính. Nhìn từ góc độ thiết kế DLC, đây là mô hình: sản phẩm bổ trợ kinh điển để thoả mãn fan muốn thêm trải nghiệm, nhưng không phải là bản mở rộng cần thiết cho mạch chính.

Trận Forlì với Ezio và các nhân vật lịch sử trong DLC Assassin's Creed IITrận Forlì với Ezio và các nhân vật lịch sử trong DLC Assassin's Creed II

11. Assassin’s Creed Valhalla — The Siege of Paris

Tóm tắt: một trong những DLC tốt nhất của Valhalla—đã giới thiệu lại cấu trúc Black Box, khiến assassin-style thực sự có ý nghĩa với Eivor.

The Siege of Paris biến tham vọng “Viking Assassin” trở thành hiện thực bằng cách đưa vào những nhiệm vụ ám sát mang cấu trúc Black Box (tương tự Unity): nhiều lối tiếp cận, nhiều điểm can thiệp, và hồi sinh lợi thế social stealth—một thành phần người chơi lâu nay mong đợi. Thành công của DLC nằm ở việc hòa trộn bối cảnh đô thị pháo đài với nhiệm vụ ám sát có chiều sâu, cho thấy điều kiện tốt để Valhalla phát triển lớp gameplay hành động-ám-sát bên cạnh yếu tố chiến thuật đám đông. Đây là ví dụ cho thấy một DLC có thể sửa sai hoặc bù đắp điểm yếu của bản chính.

Eivor trong trận vây Paris, thể hiện gameplay ám sát và cấu trúc Black Box trong Siege of ParisEivor trong trận vây Paris, thể hiện gameplay ám sát và cấu trúc Black Box trong Siege of Paris


Kết luận và nhận định cuối cùng

Qua 10 DLC được phân tích (20 → 11), có vài khuynh hướng rõ ràng:

  • DLC hiệu quả nhất là những bản vừa mở rộng lore vừa thay đổi hoặc cải tiến gameplay cốt lõi (ví dụ Siege of Paris, Legacy of the First Blade ở mức lore).
  • Những DLC gây tranh cãi thường xuất phát từ hai nguyên nhân: (1) lệch khẩu vị thể loại (thần thoại quá thuần so với tính lịch sử của series), hoặc (2) hình thức thể hiện không tương xứng với nội dung kể chuyện (ví dụ The Lost Archive).
  • Thiết kế DLC tốt phải cân bằng: tôn trọng DNA của trò chơi gốc, mang lại trải nghiệm mới xứng đáng với thời lượng, và nếu là “lịch sử giả tưởng” thì phải kết nối chặt chẽ với các trục lore chính để tránh cảm giác “rời rạc”.

Bạn đọc là game thủ: những DLC nào trong danh sách này khiến bạn bất ngờ, thất vọng, hoặc thấy đáng giá? Hãy chia sẻ quan điểm và cách bạn trải nghiệm những DLC Assassin’s Creed yêu thích ở phần bình luận — và đừng quên theo dõi để nhận các phân tích chuyên sâu tiếp theo (bảng xếp hạng 10→1 sẽ được công bố tiếp theo).

Related Articles

Top 10 game PS1 thất bại: Những bom xịt của thời PlayStation

Phạm Văn Long

Chơi game đánh bài online miễn phí – Tận hưởng niềm vui bất tận

Tuyết Anh

PlayStation Plus Tháng 9: Tâm Điểm Psychonauts 2 Giữa Làn Sóng Game Đa Nền Tảng Đầy Biến Động